Vì sao con không có đam mê

Vì sao con không có đam mê

Gần đây, mình có tiếp một học trò cũ đã gần 40, từng tốt nghiệp đại học danh giá, sự nghiệp vững vàng nhưng cô có cảm giác mất phương hướng cuộc đời - một trường hợp điển hình của midlife crisis mà ít nhiều mỗi người đều gặp phải. (a midlife crisis is a period of transition in life where someone struggles with their identity and self-confidence)

Mình nghĩ về việc vì sao người ta không có căn tính hay bản sắc cá nhân (identity) không biết mình là ai, mình thích gì, hạnh phúc đích thực là chi… và đi đến kết luận rằng là do khi còn nhỏ, những hứng thú và sở thích đã bị dập tắt từ khi mới nhen nhóm, như trong câu chuyện dưới đây.

Một buổi sáng cuối tuần, hai bố mẹ dắt con trai lớp 3 đến một quán cafe chill chill. Bố mẹ ngồi thư giãn nhấp ngụm cà phê béo ngậy thảnh thơi sau một tuần làm việc, cậu con trai chạy ra trêu chú mèo, khám phá lung tung rồi cuối cùng dừng lại tròn xoe mắt ngắm các chú nhân viên đang tất bật pha chế.

Chú nhân viên còn trẻ, chắc là sinh viên, chưa có con nhỏ, có vẻ khó chịu vì sợ bé nghịch ngợm cản trở công việc của mình, không may đổ vỡ thì lại phải đền chủ, liền đuổi em bé ra.

Bố mẹ bảo con ra thì con không nghe, bố phải “cưỡng chế” bế con ra chỗ ngồi. Được vài phút, em bé lại chạy ra ngắm chú pha chế. Chú lại cau mày khó chịu, bố lại phải chạy ra. Em bé nói: “Con chỉ đứng xem thôi mà, con có nghịch gì đâu.”

Lúc ấy, vợ mình mới nói: “Chú cứ để cho con ngắm nghía, ở nhà không có máy móc nên con nó thấy lạ, chắc con thích nên ngắm mãi không chán, con có nghịch gì đâu mà chú sợ.”

Thế là bố về chỗ, chú kia cũng không còn cau có. Em bé đứng rồi ngồi đó chăm chú ngắm chú thao tác pha chế suốt cả buổi sáng.

Câu chuyện chỉ có vậy thôi. Nhưng là ví dụ đam mê bị bỏ lỡ hay dập tắt.

Chú bé có sự tập trung đặc biệt, có sự ham học hỏi, có lập luận bảo vệ bản thân, có hứng thú với hoạt động pha chế, máy móc thao tác. Ôi, sự hứng thú ấy là vô giá vì đó là khởi điểm để một con người tìm ra đam mê và identity/true self của mình. Thế mà suýt bị dập tắt.

Suốt tuổi thơ con sẽ có nhiều lần hứng thú như thế, liệu chúng có bị dập tắt bởi sự lo lắng con nghịch, bởi áp lực học hành, áp lực công việc khiến bố mẹ cần nghỉ ngơi, bởi chi phí… để rồi biết bao người lớn lên lại bị khủng hoảng căn tính?

Câu chuyện chắc sẽ là happy ending nếu ông bố ôm lấy con cùng thảo luận về điều con đang quan tâm, cùng lên mạng tìm hiểu thêm, mua sách về điều đó, mua dụng cụ thực hành, cho đi học workshop… Khi ấy, em bé chắc sẽ đi đến trọn vẹn được đam mê nho nhỏ ấy, nhiều đam mê nho nhỏ sau này sẽ thành đam mê lớn trong cuộc đời và mới tìm được identity.

Suy cho cùng, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời là được là chính mình. Nhưng muốn vậy ta phải tìm ra chính mình là ai…

THẦY HOÀNG

OLOGY

Xem thêm chia sẻ của thầy ở đây:

    Facebook của thầy: https://www.facebook.com/hoangology/ 

    Cộng đồng học viên: https://www.facebook.com/groups/hoangologyfriends 

    YouTube: https://www.youtube.com/c/HoangologyEnglish

Bài viết cùng danh mục