Chạm vào ước mơ
Một buổi sáng sớm tỉnh dậy, anh vẫn nằm trên giường mở mắt và nhìn xung quanh. Ai đó nói rằng trước khi ngồi dậy, ta cần đảm bảo quy tắc 30s để đảm bảo an toàn chống đột quỵ. Đó là đếm 30s mới ngồi dậy, rồi đếm tiếp 30s mới đứng dậy bước đi. Nhất là vào giai đoạn chuyển mùa, tiết trời ẩm ẩm ương ương, nóng không ra nóng mà lạnh không ra lạnh. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là về lời tâm sự của cô bé mắc bệnh nan y trong cuốn sách anh đọc đêm qua. Cô bảo rằng sứ mệnh cuộc đời cô là làm cho mọi người cảm thấy may mắn vì họ không mắc bệnh nan y như cô. 'Phải rồi, mình may mắn quá,' anh thầm nghĩ. Bỗng nhiên anh cảm thấy một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng lan toả toàn thân, cảm thấy may mắn vì mình còn có sức khoẻ, vì mình còn được sống.
Cảm giác nằm trên giường nhìn lên có chút gì lạ lẫm. Anh nhìn thấy trần nhà trắng tinh, rồi nhìn tới giá sách đầy ăm ắp những cuốn sách Việt - Anh đủ cả. Hình như đó là mơ. Ngày bé, mỗi khi sang nhà bạn bè, anh thường mơ nhà mình sẽ có một tủ sách đồ sộ như thế, sẽ có những cuốn sách văn học Nga, sẽ có những cuốn sách kinh điển khác, sẽ có một quả địa cầu, sẽ có một bức Mona Lisa của Leonardo Da Vinci hoặc một bức Sunflowers hay Starry Night của Van Gogh, sàn nhà sẽ là sàn gỗ ấm cúng, và có một bộ sô pha thật êm. Đó là những thứ anh không có trong tuổi thơ của mình. Giờ mọi điều ấy đã trở thành gần gũi, giấc mơ đã thành hiện thực.
Anh lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ xanh mầu cỏ cây. Ngày trước, anh cũng mơ có một khung cửa sổ nhỏ, ở đó có trồng mấy chậu cây, và anh sẽ ló đầu ra nhìn xuống mỗi khi có bạn bè đến gọi giống như câu chuyện kể về Vô-lô-đi-a đang ngồi học bài thì cậu bạn đến rủ đi chơi mà anh đã đọc từ bé. Khung cửa sổ này hơi khác, nhưng dù sao vậy là anh cũng đã thoả ước mơ.
Có những khi anh ngồi vào không gian của mình, chìm vào trong tiếng nhạc sonata trong sáng của Mozart, bản nhạc mà nếu ai đó từng chứng kiến một người ngày ngày tháng tháng tập đàn, mới đủ thấm sự tinh tế về sắc thái của tiếng đàn, từ chương 1 sang chương 2 rồi chương 3. Nếu có thêm một chút mùi thơm của trà hoặc cà phê thì tuyệt. Nếu hôm ấy là một ngày hơi âm u hay mưa thì không gian ấy lại càng ấm cúng. Anh thấy mình may mắn.
Anh thấy mình không cần nhiều hơn nữa. Mình may mắn nhận được từ cuộc đời khá nhiều, giờ thì bắt tay vào làm việc hết mình thôi, giống như anh đã làm việc bền bỉ suốt chặng đường tuổi trẻ để chạm vào những ước mơ bình dị ấy.
Mỗi người trong cuộc đời đều có những ước mơ. Mỗi người lại mơ ước khác nhau. Có người mơ vật chất xa hoa, có người mơ có nhà to xe đẹp, có người mơ làm được một điều gì đó để lại cho đời, có người mơ thành triệu phú, có người mơ thành ông nọ bà kia, có người mơ tìm thấy ý nghĩa trong công việc mỗi ngày... Ước mơ nhỏ quá thì không đủ để ta duy trì động lực phát triển suốt đời, mà ước mơ lớn quá thì cả đời lại không đủ để làm nổi khiến ta luôn luôn thấy mình kém cỏi và kiệt sức, mà không có ước mơ thì như con thuyền trôi dạt phí ngày tháng không biết về đâu...
Người ta nói rằng ai đó có đủ duyên mới biết được ước mơ của mình - duyên có khi đến sớm, có khi đến muộn. Và có lẽ chúng ta chỉ có thể chạm đến ước mơ đó bằng cách không ngừng học tập, làm việc, trải nghiệm - chỉ bằng cách ấy ta mới sống được nhiều hơn phong phú hơn và chuẩn bị đủ nhân duyên của mình. Nhưng mà cũng đừng stress vì mình chưa có ước mơ, hay cũng đừng căng thẳng vì mình vẫn còn đi hơi chậm, cũng đừng tự gây áp lực bằng cách so sánh mình với người ngày người kia, vì ta còn có cả tuổi trẻ, cả cuộc đời để thực hiện ước mơ cơ mà. Miễn sao ta chia nhỏ mơ ước lớn lao của mình thành những điều bình dị, để mình có thể chạm vào ước mơ mỗi ngày và được truyền cảm hứng.
HOÀNG
OLOGY
Xem thêm chia sẻ của thầy ở đây:
Facebook của thầy: https://www.facebook.com/hoangology/
Cộng đồng học viên: https://www.facebook.com/groups/hoangologyfriends